×

Giỏ hàng

108   2025-04-19 14:53:54

“TẤT CẢ ĐỀU ĐƯỢC CHÀO ĐÓN!”

 

Kevin McCormack

Chúa nhật Phục Sinh năm C

Cv 10,34a.37–43; Tv 118; Cl 3,1–4 hoặc 1 Cr 5,6b–8; Ga 20,1–9

 

Tôi chưa từng nghe một bài giảng lễ Phục Sinh nào hay hơn bài giảng được gán cho thánh Gioan Kim Khẩu. Vị giảng thuyết lừng danh ấy bắt đầu như sau:

Ai đã vất vả từ giờ đầu tiên, hãy lãnh phần thưởng xứng đáng của mình;

Ai đến sau giờ thứ ba, hãy hân hoan bước vào bàn tiệc!
Ai đến sau giờ thứ sáu, đừng nghi ngờ gì; vì người ấy cũng chẳng thiệt thòi gì.

Ai trì hoãn đến giờ thứ chín, cũng đừng ngần ngại; hãy cứ đến!

Ai chỉ đến vào giờ thứ mười một, cũng đừng sợ vì đã đến muộn.

Vì Chúa nhân lành và đón nhận người đến sau cũng như người đến trước.

Người cho người đến giờ thứ mười một cũng như người đã vất vả từ đầu, được nghỉ ngơi

Hỡi tử thần, đâu là nọc độc của ngươi? Hỡi âm phủ, đâu là chiến thắng của ngươi?

Đức Kitô đã sống lại, và hỡi tử thần, ngươi đã bị tiêu diệt!

Đức Kitô đã sống lại, và lũ ác thần đã bị quăng xuống!

Đức Kitô đã sống lại, và các thiên thần vui mừng!
Đức Kitô đã sống lại, và sự sống được giải thoát!
Đức Kitô đã sống lại, và ngôi mộ trống không còn người chết nào!

Thánh Gioan Kim Khẩu đã ghi lại cho muôn thế hệ cốt lõi của đại lễ thánh thiêng và kỳ diệu này! Hôm nay là ngày của sự dư đầy! Dư đầy trong của ăn thức uống, trong tình thân và tình bạn, trong lòng biết ơn và niềm hy vọng. Hôm nay là ngày dư đầy của Ân Sủng.

Vào lễ Phục Sinh, tôi nhớ đến ông nội tôi, người  tự cho mình có tính nghiêm nghị, không thích thể hiện nhưng vẫn  có uy quyền  cách kín đáo. Ký ức về ông nội mà tôi yêu thích nhất là lễ Phục Sinh cuối cùng của ông. Tình cảnh gia đình lộn xộn: không ai nói chuyện với ai, không ai buồn phiền chuyện này chuyện kia, không ai đến ăn tối những ngày lễ. Những bất đồng nghiêm trọng ấy đã bị lãng quên từ lâu, nhưng nay lại đến lúc chúng đe dọa làm tan vỡ tình gia đình.

Ông nội tôi không nói nhiều. Khi lễ Phục Sinh đến, và tất cả các con – trừ một người – đều có mặt quanh bàn tiệc. Bất ngờ, có tiếng gõ cửa – người con hoang đàng bước vào và ngồi vào bàn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đúng với bản tính của ông tôi, bữa tiệc kết thúc mà  không xảy ra chuyện gì, dù khác thường. Ông lui về ghế của mình. Tôi đi theo và thấy nước mắt ông rơi trên má. Tôi sợ hãi – vì ông không bao giờ khóc. Thấy tôi, ông bế tôi vào lòng – điều ông cũng chưa từng làm. Khi ông lau nước mắt, tôi liều hỏi: “Ộng nội ơi, ông ổn chứ?” Ông nghẹn ngào đáp: “Mọi thứ thật tuyệt vời, tất cả các con đều đã về nhà dự tiệc!”

Ký ức ấy giúp tôi hiểu điều thánh Gioan Kim Khẩu đã viết và ý nghĩa của lễ Phục Sinh.

 

Bài đọc: Thanhlinh.net

Nhóm Sao Biển chuyển ngữ từ Hprweb.org (20/4/2025)